Ngô Thiên Tú

Tháng tư ơi !


Con tôi đâu?
Em tôi đâu?
Người tình tôi đâu?
Tiếng hét vang
Giữa giông tố bảo bùng
Tìm người thân
Trong một chiều biển động


Thuyền chìm dần
Theo sóng to gió lộng
Mất hay còn
Ôi sâu thẵm đại dương
Quê hương người vượt biển
Là chiếc thuyền con
Đang chìm xuống dưới dòng
Không bến bờ
Giữa mù khơi nghiệt ngã


Một lần ra khơi
Một lần vượt biển
Để suốt đời
Không thể nào quên
Từ tháng tư ấy
Bao con Mẹ Việt Nam
Chết âm thầm
Không tên không mộ


Còn những gì
Trong một lần bỏ xứ
Tìm tự do
Trên biển cả bao la
Còn trái tim
Đang âm thầm lo sợ
Cướp biển đông
Và nước mắt nguyện cầu


Không quê hương
Là những người tị nạn
Vượt biển khơi
Không thấy được đất liền
ôi ngậm ngùi
ôi thê thãm tả tơi
Người chết đuối
Mẹ mất con vì thiếu nước


Đói đọa đày
Nghe đời như khô héo
Hình hài sưng bầm máu đổ
Vì hải tặc dã man
Sự sống
Như sợi chỉ mành
Ngụp lặn theo dòng
Uống cuồng phong biển mặn


Lại tưởng nhớ
Từng tháng tư về bất chợt
Một lần đi
Mang vết tích thương đau
Mẹ Việt Nam ơi !
Sao để con mẹ lầm than
Làm mồi cho cướp
Cho biển sâu sóng dữ


Ai chiến thắng
Ai lên ngôi thống trị
Tội em tôi
Bị cưỡng hiếp trên thuyền
Để nước mắt
Để tâm hồn uất nghẹn
ôm hận đời
Trong trắng tuổi ngây thơ


Tháng tư ơi
Đừng nhắc tim dấu tích
Vết thương tim
Rỉ máu chưa tàn phai
Hận cướp biển
Và hận đời vượt sóng
Chấp tay hồn nguyện cầu
Người dưới biển và tim tôi
Hãy ngủ bình yên

Được bạn: HB 19.04.2010 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tháng tư ơi !"